Không biết tiếng ngáy từ nơi nào truyền đến, cứ luôn lởn vởn ở bên tai, tôi đang mơ màng nên cũng không để ý nhiều, đã hai ba ngày nay tôi không được ngủ ngon, cái tiếng ngáy này, hoàn toàn có thể xem như một bài hát ru ngủ.

Nhưng mà tiếng ngáy này càng lúc càng lớn, ồn đến mức làm cho người ta không có cách nào ngủ được.

Tôi cuối cùng cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, có hơi không kiên nhẫn nói thầm ở trong lòng: Cái tên thanh niên ở phòng bên cạnh này, người nhìn chả có bao lớn, nhưng mà tiếng ngáy đúng là không nhỏ mà.

Dùng hai tay che lỗ tai lại, tôi trở mình đang định ngủ tiếp, nhưng mà trong nháy mắt khép mi mắt lại, hình như lại nhìn đến có một người đang ngồi ở đằng trước bàn làm việc, hoặc nói chính xác hơn, là một cái bóng.

Tôi không nhịn được trong lòng hoảng sợ, muốn mở to mắt ra để xem cho rõ ràng như thế nào, nhưng mà lúc này lại phát hiện ra thân thể của mình lại không nhúc nhích được nữa.

Tôi cứ nghiêng người, mắt nửa mở như vậy, trong đầu luôn mơ mơ màng màng, ý thức là vô cùng tỉnh táo, cứ trơ mắt nhìn bóng người trước giường, chỉ cảm thấy cả người tê rần, thân thể cũng không nghe theo điều khên, cảm giác giống như bản thân đã rơi vào một cái vực sâu không đáy, trời đất quay cuồng.

Bóng đè!

Trong lòng tôi nhịn không được kêu to lên, muốn giãy dụa nhưng lại hoàn toàn không có sức lực.

Lúc nãy trước lúc ngủ tôi đã vô cùng cẩn thận rồi, vì sao còn gặp phải chuyện này chứ?

Tiếng ngáy bên tai vẫn như tiếng sấm, bóng người trước giường đang nghiêng người ngồi ở phía trước bàn làm việc, hình như đang từ từ chải đầu, động tác đó vừa nhẹ nhàng chậm chạp mà lại vô cùng quỷ dị, rõ ràng hiện lên trong mắt tôi.

Đột nhiên, bóng người đó đột nhiên từ từ quay đầu lại, trong bóng tối, tôi giống như nhìn thấy được một đôi mắt hẹp dài, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Hàn ý nhè nhẹ, giống như một con rắn lạnh băng, bò từ trên sống lưng, rồi đến ngực, lại dần dần bò đi khắp thân thể của tôi.

Trong lòng tôi hoảng sợ, cố gắng thử mấy lần muốn ngẩng đầu lên, xoay người, thoát khỏi lần bóng đè đáng sợ này, nhưng mà lại phát hiện ra mặc kệ tôi dùng bao nhiêu sức lực, thân thể cũng hoàn toàn không có phản ứng.

Loại tình huống này cũng là lần đầu tiên xuất hiện, tôi cố gắng thử vài lần, lúc này ngay cả ý thức cũng bắt đầu dần mơ hồ đi, tôi vội vã ổn định tinh thần, nhấn lưỡi lên nắp vọng, mở miệng hét lớn một tiếng, trước mắt lập tức sáng tỏ thông suốt, tôi cũng không tự chủ được bật dây, cố gắng mở hai mắt ra, nhìn về phía bàn làm việc ở trước cửa sổ, lại phát hiện bóng người kia đã không còn thấy đâu nữa, tiếng ngáy lúc nãy cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.

Cả căn phòng đều vô cùng yên ắng, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào trong, phía trước giường là một mảng ánh sáng trắng, đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc, tôi ngẩng đầu xem thời gian, đã là hai giờ rưỡi khuya rồi.

Chỉ là ở cách vách rất nhanh lại vang lên tiếng ngáy một lần nữa, tôi có hơi cạn lời, cái tên ở phòng đuôi ngược lại chẳng có chuyện gì, ngủ đến ngon lành luôn, tôi lại cẩn thận quá trời, cuối cùng lại cũng không ngủ được một giấc an ổn nữa...

Tôi lấy lại bình tĩnh, đứng dậy mò mẫm cái công tắc đèn ngay đầu giường, định rót cho mình ly nước, nhưng mà ngay lúc sờ đến công tắc đèn thì bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Tôi nhớ rất kĩ trước khi đi ngủ tôi đã chừa ra mấy ngọn đèn, bây giờ tại sao trong phòng lại tối thui như vậy chứ?

Đèn, đã tắt từ lúc nào vậy?

Trong lòng tôi vừa mới cảm thấy có chút lạnh lẽo, đột nhiên, không biết từ nơi nào đó trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng con gái khóc thút thít!

Một loại cảm giác sợ hãi khó có thể miêu tả được trong nháy mắt đã bao phủ trong lòng tôi, tiếng khóc này cứ lúc xa lúc gần, mờ mờ mịt mịt, giống như là cách tôi rất xa, nhưng mà đợi đến khi nghe cẩn thận lại thì giống như là nó đang ở gần bên tai mình!

“Cạch!”

Ôi dùng sức mở ngọn đèn ở đầu giường lên, thật là kì quái, tiếng khóc đó lập tức biến mất ngay.

Tôi lập tức ngã ngồi ở trên giường, tim cũng đang đập loạn thình thịch, loại cảm giác này khác hẳn với tất cả những sự kiện thần quái lúc trước, đây là một cảm giác sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng, tuy là tôi cũng không sợ rằng con quỷ kia sẽ làm gì mình, nhưng mà vẫn đổ một thân mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ những chuyện tôi đã làm trước đó, vẫn còn chưa đủ hay sao?

Đồng hồ vẫn cứ kêu tích tắc, mồ hôi lạnh trên người của tôi cũng đã thấm ướt quần áo, lấy lại bình tĩnh, chạy thẳng đến cửa, ngón tay giống như rút gân mà nhanh chóng bật hết tất cả ngọn đèn.

Ánh đèn sáng lên, một tia cảm giác an toàn lại trở lại trong lòng một lần nữa, tôi lập tức thở phào một hơi, lấy ra một xấp phù chữ Đuổi và phù chữ Trấn, bạch bạch bạch bạch dán ở trên bốn vách tường trong phòng ngủ, lại tập trung lắng nghe, hình như đã không còn động tĩnh gì nữa rồi.

Lại trở về trên giường một lần nữa, tôi đã không còn buồn ngủ nữa, cảnh giác chú ý xung quanh, trong tay còn cầm hai tấm phù, nếu như thật sự có thứ gì đó nhảy ra, tôi sẽ làm cho nó có đi mà không có về.

Trên lưng đột nhiên có chút ngứa ngáy, tôi theo bản năng mà với tay ra phía sau gãi gãi, đỡ một chút, cũng không để ý đến nữa.

Nhưng mà một lúc sau, lại càng ngứa, tôi lại gãi vài cái, phạm vi bị ngứa kia lại lan rộng ra, giống như là tôi đụng vào chỗ nào thì chỗ đó sẽ lập tức bị ngứa vậy đó.

Tôi dứt khoát dùng sức gãi nửa ngày trời, lần này mới đỡ hơn một tí, tôi thờ phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ phát ngốc.

Nhưng mà không được bao lâu, cái cảm giác ngứa ngáy kia lại xuất hiện nữa, tôi thật sự bực bội, cái khách sạn này nhìn sạch sẽ như vậy, không lẽ lại có rệp sao?

Cứ như vậy, tôi gãi gãi ngừng ngừng, trong lòng càng lúc càng bực bội, lại có chút sợ hãi, đồng thời một cảm giác vô cùng mệt mỏi đánh úp lại, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà ngồi ở đầu giường, trong tay còn cầm lấy phù, lại thiếp đi mấy.

Không biết qua bao lâu, trên mặt đột nhiên cảm thấy ấm áp, ngứa, tôi tỉnh lại, mở mắt ra xem, sáng sớm một tia nắng sớm ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, vừa khéo chiếu rọi lên trên mặt của tôi, thì ra trời đã sáng rồi.

Tôi lập tức xoay người ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn đầu giường phát ngốc, kí ức ngày hôm qua xông thẳng lên đầu như thủy triều, tôi không khống chế được rùng mình một cái, vội vàng đứng dậy xem xét, nhìn xem ngày hôm qua rốt cuộc là đã phạm vào điều cấm kị gì.

Dưới giường, giày đang xếp thành hình chữ bát, hơn nữa mũi giày còn hướng ra bên ngoài, sẽ không dẫn âm lĩnh đến.

Đầu giường, quần áo vẫn còn treo ngay ngắn nơi đó, cửa tủ quần áo cũng vẫn còn đang đóng chặt, tôi ngày hôm qua tôi cũng không có mở tủ ra để quần áo vào, cũng là vì muốn cho âm linh còn có một không gian để ẩn thân.

Lúc đi vào giấc ngủ, tôi mở rộng thân thể nằm ngang, không chừa cho âm linh một chút chỗ trống nào, sau đó có xoay người lại thì chân vẫn luôn để ngang.

Lúc vào cửa, tôi chẳng những rất có lễ phép, mà còn mở nước, xả bồn cầu, con ngủ vào cái giường dựa cửa sổ.

Giống như, không có chỗ nào phạm phải chỗ cấm kị cả mà.

Tôi lại nghĩ đến cái cảm giác ngứa ngáy kì lạ vào tối ngày hôm qua, sờ sờ trên người, cảm giác kia cũng đã biến mất hoàn toàn.

Trong lòng tôi khó hiểu, đi đến phía trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn nhìn cái ghế dựa kia, lại nhìn nhìn mấy tấm phù dán trên tường, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Thứ mà tối ngày hôm qua nhìn thấy, rốt cuộc là do ác mộng, hay là thật sự?

Tôi ngơ ngác đi đến phía trước cửa sổ, kéo bức màn ra, mặc kệ như thế nào, hôm nay hình như là một ngày đẹp trời, ánh nắng tươi đẹp rơi xuống trên người của tôi, cảm giác ấm áp dào dạt, rất là thoải mái.

“Cộc cộc cộc...”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, trong lòng tôi hơi giật mình, theo bản năng quay đầu qua hỏi:

- Ai đó?

Bên ngoài là một giọng nói trong trẻo:

- Buổi sáng tốt lành, hàng xóm của anh, có muốn đi ăn sáng cùng nhau không?

Hàng xóm? Tôi bừng tĩnh nhớ ra, đây đúng là người thanh niên ở căn phòng đuôi kế bên ngày hôm qua đây mà, không ngờ anh ta còn rất là nhiệt tình.

- Được, làm phiền anh đợi một lát, tôi lập tức ra ngay.

Tôi không có lí do gì để từ chối, đồng ý anh ta, đơn giản đi rửa mặt một cái, mặc quần áo lên, rồi đi ra cửa phòng.

Lúc đi ngang qua cái tủ để quần áo kia, tôi theo bản năng quay đầu sang soi gương, lại bị chính mình làm cho hết hồn.

Tôi ở trong gương, hai mắt đen thùi, vầng trán lại phát xanh.

Tôi sờ sờ gương mặt của mình, lại quay đầu qua nhìn bức tường dán đầu phù, trong lòng dần dần nổi lên một tầng câu hỏi.

...

Tôi dọn dẹp phù dán ở trên bức tường, theo anh ta đi xuống dưới lầu.

Nhà ăn nhỏ dưới lầu một của khách sạn này có cung cấp bữa sáng, tôi cùng người thanh niên kia ngồi ở đối diện nhau, cầm trong tay nửa cái bánh bao, câu được câu không nghe anh ta nói chuyện.

Người thanh niên này nói anh ta tên là Kỷ Khôn, là một phượt thủ, anh ta nói ước mơ lớn nhất của anh ta, chính là có thể đi khắp đất nước trước khi mình ba mươi tuổi.

Đối với cái ước mơ này của anh ta, tôi tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, bởi vì ước mơ của tôi là, cố gắng sống thọ hơn ba mươi tuổi.

Nhìn đi, đây chính là khác biệt giữa người với người.

Nửa cái bánh bao trong tay tôi còn chưa kịp nuốt xuống bụng, anh ta lại nhỏ giọng, thần thần bí bí hỏi tôi:

- Người anh em, nói thật cho tôi biết đi, tối hôm qua có phải anh đã gặp phải cái gì không, nhìn sắc mặt của anh, thật sự rất không ổn.

Tôi do dự một lát, không biết có nên kể lại chuyện ngày hôm qua cho anh ta nghe hay không, nếu tôi nói với anh ta theo góc độ khoa học, ngày hôm qua tôi gặp phải triệu chứng tê liệt lúc ngủ, nhân gian gọi là bóng đè, xuất hiện ảo giác cũng là chuyện khó tránh được.

Nếu tôi nói cho anh ta theo góc độ mê tín, vậy chính là phòng đuôi có ma, nếu như anh ta biết rồi, có thể xảy ra ảnh hưởng xấu gì cho anh ta không? Dù sao thì anh ta mới chính là người ngủ phòng đuôi, còn nguy hiểm hơn phòng của tôi nhiều, có câu nói là quỷ từ tâm sinh ra, ngày hôm qua nghe anh ta ngáy ngủ vang dội đến như vậy, nhất định là một người có lòng dạ trống trải. Có lẽ đúng là như vậy, anh ta mới không hề xảy ra chút chuyện gì, mà tôi cố tình lại gặp xui xẻo.

Tôi miễn cưỡng cười một cái, nói với anh ta:

- Cũng không có gì, tôi vốn là một người thích nghĩ nhiều, cứ luôn suy nghĩ miên mang, có lẽ là do nghỉ ngơi không tốt.

Anh ta lại kì quái liếc mắt nhìn tôi một cái, lắc đầu nói:

- Không đúng, tình huống của anh nhìn sơ qua thì không phải đơn giản như vậy.

- Sao nào, không lẽ anh còn nhìn ra được thứ gì nữa sao?

Tôi hiếu kì hỏi.

Anh ta cười:

- Có lẽ anh không tin, nhưng mà anh tốt nhất vẫn nói lại một lần cho tôi nghe mọi chuyện ngày hôm qua đi, tôi đi ra bên ngoài lâu rồi, nhất định là sẽ biết nhiều hơn anh một chút.

Tôi nghĩ nghĩ, nhìn thấy những người ăn sáng ở xung quanh cũng đã đi gần hết, lập tức hạ giọng, lặng lẽ nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Anh ta cẩn thận nghe xong, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi tôi:

- Dựa theo những gì anh nói, những cái đó đều là điều nên cấm kị nên kiêng dè khi đi ra ngoài, vậy không nên xuất hiện tình trạng này mới đúng chứ.

Tôi cười khổ nói:

- Cho nên tôi mới nói, rất có khả năng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, có lẽ chẳng có việc gì cả, không sao hết, dù sao đợi lát nữa tôi cũng phải trả phòng rời đi rồi. Nhưng mà thật ra tôi lại có chút hâm mộ anh đó, anh có thể ngủ ngon như vậy, ngay cả ngáy ngủ cũng có tiết tấu, giống y như đang ca hát vậy...

Anh ta lại không bị câu chuyện cười nhạt nhẽo của tôi chọc cười, ngược lại còn mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

- Ngáy ngủ? Tôi ngủ chưa bao giờ ngáy ngủ hết đó...

- Ặc, vậy có khả năng, là một căn phòng cách vách khác đi...

Tôi theo bản năng nghĩ ra một lý do cho chính mình.

Anh ta lại trực tiếp đứng dậy, vẻ mặt khác thường mà nói:

- Không có khả năng, lúc tôi đi lên lầu đã nhìn, kế bên phòng cậu là WC, làm sao có người ở được chứ?

Trong lòng tôi lộp bộp một chút, những đoạn kí ức ngắn đêm qua lập tức nhảy lên trong đầu, cũng đứng dậy theo, anh ta nhíu chặt mi, phất phất tay với tôi nói:

- Đi, lập tức đi đến phòng của anh!

 

0.10611 sec| 2445.93 kb